Đóng Menu

NHỮNG KÝ ỨC KHÓ QUÊN VỀ CÔ GIÁO CỦA TÔI

Trong cuộc đời của mỗi con người chúng ta, chắc hẳn ai cũng có kí ức đẹp đẽ của những năm tháng ngồi trên ghế nhà trường. Đối với tôi thì kỉ niệm sâu sắc nhất là hình ảnh của cô giáo Lê Thị Thùy Dương- cô chính là giáo viên chủ nhiệm tập thể 9A1 chúng tôi.

Tôi chuyển vào trường hồi đầu năm lớp bảy. Năm đó, cô giáo chủ nhiệm lớp tôi là cô Hoàn, một giáo viên nổi tiếng là nghiêm khắc. Thế nhưng, tôi nghe các anh chị lớp trên nói là cô Dương là người còn nghiêm khắc hơn. Hết học kì I, cô Hoàn có việc riêng phải nghỉ và cô Dương chính là cô giáo chủ nhiệm mới của chúng tôi. Cả lớp tôi khi ấy thực sự rất bất ngờ, còn riêng tôi thì đó là sự sợ hãi. Nhưng sau một thời gian, tôi lại thấy một con người khác ở cô, đằng sau sự nghiêm khắc ấy là những cử chỉ ân cần, những lời nói dịu dàng, những hành động vô cùng tình cảm đối với chúng tôi. Các tiết học của cô luôn thú vị, sôi nổi và đầy tiếng cười. Cô giảng bài dễ hiểu, đối với những bạn tiếp thu bài chậm hơn cô cũng kiên trì giảng lại cho đến khi các bạn hiểu được bài.

Những kỉ niệm vui về cô thì rất nhiều nhưng lắng đọng lại trong tâm trí tôi lại là một kỉ niệm buồn. Buổi sáng ngày hôm đấy, chúng tôi vẫn học như bình thường nhưng đến giờ nghỉ trưa lũ con trai chúng tôi lại rủ nhau xuống sân đá bóng. Trời đã tạnh mưa nhưng sân thì vẫn rất trơn và ướt, tôi và các bạn đã có khoảng mười lăm phút chơi đùa vui vẻ với nhau mà không biết sẽ phải đón nhận điều gì phía trước. Khi vội vã chạy lên lớp thì chúng tôi mới chợt nhận ra là các bạn khác đã đi ngủ, trong không gian im lặng đó cô Dương đứng trước cửa lớp, nhìn chúng tôi với ánh mắt nghiêm nghị. Không một ai dám nói gì vì chúng tôi hiểu rằng chúng tôi đã làm cô rất giận, sau đó cô đã mắng chúng tôi một trận và bắt phạt đứng ở ngoài cả buồi chiều ngày hôm đó không được vào lớp  học. Thực sự lúc đấy tôi thấy rất hối hận vì đã vi phạm nội quy nhà trường và hơn cả là vì tôi đã làm cô buồn.

Tôi và cô đã cùng nhau trải qua biết bao những kỉ niệm vui có, buồn có. Hình bóng của cô sẽ mãi giữ một vị trí quan trọng trong trái tim tôi. Nhân dip 20/11 này, con muốn gửi một lời cảm ơn chân thành nhất đến cô vì cô đã là một người mẹ, người bạn của con. Cảm ơn cô- một “người lái đò thầm lặng” đưa con đến bến bờ của tri thức bao la.

Con cảm ơn Cô!

-Vũ Việt Hoàng/ Lớp: 9A1-