Đóng Menu

TRI ÂN NGỌN HẢI ĐĂNG DẪN LỐI – THẮP NGỌN LỬA ĐAM MÊ

Trời trở lạnh, những chiếc lá vàng li ti đang dần rụng xuống hệt như những hạt mưa màu vàng tung bay quanh sân trường, những đám mây đùng đục trôi lững lờ trên bầu trời trong xanh. Vậy là mùa đông đã đến…


Mùa đông, trời trở rét, tối nhanh hơn, gió cũng lớn hơn, những lớp áo cũng dày hơn. Dưới những ngọn đèn sáng rực, ở mỗi góc bàn học, có một ngọn lửa đam mê đang cháy lên mỗi khi giở từng trang sách hay khi đặt ngòi bút xuống trang giấy trắng. Những ngọn lửa bùng cháy trong lòng những bông mai xanh, mỗi Bmsersn tràn đầy nhiệt huyết.
Vào tháng 11, chúng tôi được chu du trong chuyến dã ngoại trên miền đất Ba Vì, thở phào nhẹ nhõm sau kì thi khảo sát… Và sau những bước chân non dại, sau những tiếng cười hạnh phúc, là những ngọn hải đăng đang sáng bừng dẫn lối ta đi.

Mỗi con thuyền mang thương hiệu Bmsers đều phải đi qua những eo biển đầy gian nan mang tên Kiến thức. Có những đại dương chúng tôi thích thú chinh phục, có những đại dương phải vất vả lắm mới vượt qua. Bến cảng Ban Mai đặt những ngọn hải đăng dẫn lối chúng ta đi hay một cách vắn tắt là “Thầy cô”. Biển Toán có cô Hà siêu dễ thương, biển Tiếng Anh có cô Dung, biển Địa lý có cô Hà Mi tương trợ… Nhưng có một ngọn hải đăng đã dõi theo chuyến hành trình của chúng tôi từ năm lớp 6, chân ướt, chân ráo vào cấp II. “Chào các con, cô tên là Lộc, Hoàng Thị Lộc, giáo viên chủ nhiệm lớp 6A3”. Đã gần ba năm trôi qua rồi đấy nhỉ?
Suốt mười năm gắn bó với Ban Mai, từ thuở vẫn còn tóc tém học Micky, thuở vẫn còn đọc chữ học ê, a… Nhưng lúc vào cấp II, khi mà khả năng viết văn đã tăng lên, bản thân biết cảm thụ những thứ xung quanh mình thật tuyệt diệu. Dùng ngòi bút lột tả những xúc cảm dâng trào của mình giống như một niềm đam mê. Và cô Lộc, giáo viên Ngữ văn đã thổi bùng lên ngọn lửa đầy nhiệt huyết ấy.


Tên cô là Hoàng Thị Lộc, “lộc” có nghĩa là may mắn, ba năm làm giáo viên chủ nhiệm đồng hành cùng lớp 8A3, cô đã đem đến những điều may mắn, ngọt ngào nhất cho chúng tôi. Cô có nụ cười dễ mến vô cùng tận cộng thêm tính cách dễ thương. Ngọn hải đăng của chúng tôi luôn rực sáng bao la, hướng chúng tôi đến thành công và ngàn vạn điều tốt đẹp. Ở lớp, cô là người tràn đầy khát khao, đam mê. Cô hiểu rằng bộ môn Ngữ văn là một trong những môn đến cả những người toàn diện nhất cũng khiếp đảm. Bài giảng của cô luôn gắn liền với bảng đen và phấn trắng. Chỉ đơn giản vậy thôi mà dần dần chúng tôi cũng thinh thích, bắt đầu biết cảm nhận xúc động, cảm thương cho mảnh đời hiu hắt của lão Hạc, hả hê với cảnh chị Dậu vùng lên đánh trả tên cai lệ tàn bạo, bất ngờ theo chuyển biến xoay vòng của ” Chiếc lá cuối cùng” … Những bài học của cô khiến học sinh chìm đắm, mê mệt lúc nào không hay.

 Vì sự tâm huyết trong từng bài giảng của mình, lớp 8A3 đã vươn lên vị trí thứ nhất trong môn Ngữ văn của toàn cấp THCS trong kì thi KSCL giữa học kỳ I. Cô Lộc thông báo điểm cho chúng tôi một cách đầy tự hào, trong nụ cười rạng rỡ hơn cả ngày thường. Với tôi, cô là một giáo viên tâm huyết rực cháy, giáo viên đi đầu trong việc đổi mới phương pháp dạy học, ngọn hải đăng dẫn lối tươi đẹp giữa biển Ngữ văn khó nhằn. Cuối năm lớp 7, cô đã mời chúng tôi ghé thăm nhà. Mỗi chúng tôi đều hào hứng và phấn khởi. Nhà của cô nằm trong một căn hộ của toà chung cư màu trắng, gần trường. Cũng như mọi nhà thôi. Chỉ khác rằng, lon ton quanh những căn phòng, tạo ra những tiếng cười khanh khách đó chính là em bé Lucky nhà cô. Cậu bé tí xíu, hồn nhiên chơi trò chốn tìm với anh chị. Tôi nhận ra rằng, khi trở về tổ ấm thân quen, cô cũng như bao người phụ nữ Việt Nam bình thường, đứng trong bếp nấu cơm để chúng tôi đùa giỡn, chơi với em bé . Trưa hôm đó, chúng tôi được thưởng thức những món ăn thơm ngon do bàn tay người mẹ thứ hai kì công chuẩn bị. Những lúc chúng tôi buồn, ngồi tỉ tê, tâm sự với cô sẽ khiến chúng tôi nhẹ lòng. “Người mẹ tâm lý nhất thế gian” là một danh hiệu xứng đáng nhất với cô. Tôi tin chắc rằng, trong trái tim mỗi người con dưới mái nhà A3, cô là người mẹ nhân hậu, là bàn tay dịu hiền ấm áp, là vầng trăng soi sáng mỗi bước đàn con đi…

Cô là một tấm gương sáng, một trong những cảm hứng tuyệt diệu cho học sinh sau này muốn đi theo sự nghiệp trồng người, hay đi theo sự nghiệp ngòi bút, đem dâng hiến toàn bộ tấm lòng mình vào văn thơ. Rất ít học trò được đọc bài văn mẫu do cô giáo viết, các cô gần như chỉ cho chúng tôi những cành cây, chúng tôi có thể thêm lá, thêm hoa sặc sỡ tuỳ thích. Bầu trời Ngữ văn là nơi lũ học trò thoả sức tưởng tượng, “chặt chém” theo ý muốn. Hiếm hoi lắm chúng tôi mới được nghe đôi ba dòng cảm nhận từ cô. Một lần, cô đã được lên báo, toàn bộ bài viết là do cô tự nhìn lại một hành trình trải đầy những cánh hoa hồng, có mật ngọt, có tươi sáng, cũng có những chông gai đầy trắc trở lái đưa cô lên đích đến HẠNH PHÚC, là sự nỗ lực không ngừng, là một tấm thân giàu nghị lực từ một cô bé miền đất trung du Phú Thọ lên Hà Nội nhiều ồn ào, là những nụ cười trong sáng, tươi tắn của những mầm cây non. Bắt đầu là một cô bé miền đồi núi, chân tay còn lấm lem bùn đất đi chăn trâu, đến một cô sinh viên dịu dàng, lơ ngơ từ quê lên tỉnh, gặt hái được nhiều trải nghiệm (điểm 9 môn Triết học), lao đầu vào khoa Xã hội, theo học ngành sư phạm đến một cô giáo xinh đẹp, hạnh phúc và thành công trong mái ấm Ban Mai.

Cô ơi! Cô là ngọn Hải đăng dẫn lối, là ngọn gió thổi bùng ánh lửa đam mê. Cô là người lái đò thầm lặng, người gieo mầm hạnh phúc. Ước mơ của con là được quay về ngôi nhà Ban Mai làm nghề giáo. Hai cô trò gặp nhau lúc ấy chắc sẽ xúc động lắm cô nhỉ? Con chúc cô luôn mạnh khoẻ, luôn hạnh phúc, luôn đem đến cho học trò vô vàn những điều lý thú!

Ngày 20/11/2019
Học sinh của cô
Trần Phương Thảo lớp 8A3