Đóng Menu

GỬI VỀ BAN MAI

Để nói về Ban Mai, thì có lẽ là nhiều lắm, có thể nói cả ngày, cả tuần, thậm chí cả tháng chưa hết chuyện, nhưng con xin chỉ gửi lại ba từ : Nhớ, Thương, và Cảm ơn.

Chín năm học, không biết con đã viết bao nhiêu bài cảm nhận về trường, tập làm văn có, phong trào có và cả “tự phát sinh” cũng có, nhưng có lẽ chưa bao giờ cảm xúc của con mãnh liệt đến thế khi con chợt nhận ra, mình xa Ban Mai đã già nửa hai tháng rồi.

Dường như học sinh nào cũng vậy cả thôi, ngôi trường họ theo học sẽ luôn luôn là mái nhà, là nơi tuyệt vời nhất

Nhưng với con thì Ban Mai có một điều gì đặc biệt hơn cả. Điểm đặc biệt ấy, phải chăng là một môi trường hiền lành, công bằng và đầy tính dân chủ, không có tính toán so đo, tri thức đi đôi với kĩ năng và đạo đức, không hình thức, không màu mè mà xuất phát từ tận tâm của người dạy, từ tận đáy lòng của người trò.

Và chính sự lành mạnh ấy đã biến Ban Mai trở thành một chốn bình yên của mọi thế hệ BMsers, khiến họ luôn khao khát được trở về.

MỐI NHÂN DUYÊN BAN MAI

Cái duyên của con với Ban Mai xuất phát từ chín năm về trước.

Hồi ấy, mẹ con xin cho con vào một trường công lập không được, trong sự lo lắng, mẹ con tình cờ biết được thông tin tuyển sinh của trường Ban Mai.

Ngày ấy, Ban Mai mới ra đời được ngót nghét 1 năm hơn, chưa có tiếng tăm gì, lại là một trường dân lập – mà theo như quan điểm xưa nay luôn “học kém” hơn công lập – nhưng mẹ con vẫn quyết định đặt niềm tin vào Ban Mai, đặt niềm tin vào lời cam kết “ Khởi đầu vững chắc, tương lai vững bền”.

Và con chắc rằng, sự tin tưởng ấy của mẹ con và của rất nhiều phụ huynh khác là một lựa chọn đúng đắn bởi những gì Ban Mai đem lại cho học sinh, quả thực vô cùng xứng đáng với lòng tin ấy.

BAN MAI LÀ NHÀ

Nhắm mắt cái đã qua cái thời con được mặc đồng phục logo bông mai xanh, vui có và buồn cũng có, nhưng đều là những kí ức mà con sẽ chẳng bao giờ vứt đi được bởi nó thuộc về Ban Mai – về nhà con.

Khởi đầu của con ở Ban Mai con xin gửi gắm lại ở tập thể A4, đặc biệt con gửi lời cảm ơn chân thành đến cô Quỳnh, giáo viên chủ nhiệm năm lớp 4 của con.

Cô đã cho con biết thế nào là trưởng thành, cho con biết cách nhận trách nhiệm với nhiệm vụ của bản thân và tập thể, biết thế nào là nhận lỗi và tha thứ. Một năm học không phải là nhiều, nhưng cô thực sự là người con ngưỡng mộ.

Năm năm tiểu học ở Ban Mai đã hình thành cho con một cái gốc vững chắc về cả trí tuệ, kĩ năng lẫn nhân cách, để sau này lỡ con có vấp ngã, con có thể đứng lên và tiếp tục bước đi trên cuộc đời mình.

Không dừng lại ở đó, Ban Mai tiếp tục đồng hành với con trong quãng thời gian THCS.

Và cũng chính tại nơi này, con được dạy bởi những con người đẹp nhất, đẹp ở sự tâm huyết với nghề, đẹp ở sự tận tụy hết mình trên từng con chữ, từng bài giảng, những con người đã dạy bọn con thế nào là tôn trọng, là yêu thương, là cố gắng để thay đổi bản thân, với tới mục tiêu của mình.

Lời cảm ơn qua màn hình có lẽ sẽ không bao giờ là đủ.

Nhưng dù thế, con vẫn muốn cảm ơn ba giáo viên chủ nhiệm của tập thể A2 – cô Định, cô Hương và cô Hà.

Làm được một con thuyền vững chãi đã khó, làm người cầm lái trên con thuyền ấy còn khó hơn gấp bội lần, nhưng các cô đã làm điều ấy một cách thật xuất sắc.

Đi qua bốn năm, có những biến cố, những thăng trầm, có tự hào và thất vọng, con chỉ muốn cảm ơn các cô thật nhiều vì đã không bỏ cuộc, đã cố gắng cùng bọn con đi đến những ngày cuối cùng của năm học, đã tha thứ và cùng bọn con sửa chữa những điểm xấu của mình.

Nếu còn điều gì chưa trọn vẹn, thì chỉ có thể là lời xin lỗi bởi đôi khi bọn con đã không cố gắng hết mình để xứng đáng với những hy sinh của các cô. Trong đó con đặc biệt cảm ơn cô Hà.

Dạy học sinh lớp 9, đặc biệt là với một lớp có hơi khó nhằn như bọn con thật không dễ dàng cô nhỉ?

Con muốn cảm ơn vì sự mạnh mẽ của cô đằng sau vẻ ngoài nhỏ bé ấy, cảm ơn cô vì đã tin tưởng bọn con, dù bọn con đã có lúc làm sứt mẻ niềm tin ấy, cảm ơn cô vì đã chịu ở lại, chịu lắng nghe và cảm thông cho bọn con dù con biết cô đã bất lực nhiều.

Kết quả con đạt được ngày hôm nay, con muốn được tặng cho các cô một nửa.

Bên cạnh đó con cũng muốn dành vài lời tri ân đến cô Dương – giáo viên dạy toán. Tuy không phải là giáo viên chủ nhiệm nhưng bốn năm đủ để cô trở thành một phần của Ban Mai trong con, để mỗi khi nhớ về Ban Mai, con sẽ nhớ ở đó có một giáo viên không bao giờ nghĩ đến hai chữ “bỏ cuộc”, một giáo viên giỏi và luôn nhắc bọn con cẩn thận từ những điều nhỏ nhất. Có lẽ sẽ không quá khi nói rằng, cô là một trong những cánh chim đầu đàn của THCS Ban Mai. Cảm ơn cô!

LỜI CẢM ƠN A2

Trên hết, tôi muốn cảm ơn tập thể A2, cảm ơn tất cả những người đã từng – dù chỉ một năm, hai năm hay cả bốn năm – có mặt trong lớp.

Bốn năm trung học cơ sở không phải ngẫu nhiên trở nên đáng nhớ như thế nếu như thiếu các cậu. Chắc chắn, mỗi người đang và sẽ đi theo con đường riêng của mình.

Có những người sẽ tiếp tục cùng đi với nhau thêm vài năm, chục năm nữa, nhưng cũng có người có lẽ chúng ta sẽ không còn gặp lại.

Có thể thôi, một ngày nào đó chúng ta cũng sẽ quên nhau, nhưng chừng nào còn nhớ, mong các cậu sẽ nhớ là 2014 – 2018, đã có những người bạn cùng các cậu ghi lên nền trời Ban Mai một bản sắc riêng biệt của tập thể A2 này.

Có những người nói vui, “Chia tay khóc làm gì khi họp lớp chẳng ai thèm đến”. Nhưng tại sao trong lúc chúng ta còn tình cảm với nhau, chúng ta cứ phải nghĩ đến những tương lai chẳng ai muốn có thay vì thể hiện ra, tự hào về 4 năm đã sống hết mình nhỉ?

BAN MAI DẠY CÁCH LÀM NGƯỜI

Chín năm qua, không một phút nào con không tự hào về trường.

Ừ thì có những lúc khó chịu, bất công thật đấy, nhưng cái để mà vui vẻ còn nhiều hơn thế. Không những tri thức, Ban Mai dạy cách làm người.

Không cần giỏi, chỉ cần là người tốt, sống xứng đáng với danh nghĩa một BMser, tôn trọng, kỉ luật và tích cực.

Hơn một tháng trước, con bước vào kì thi chuyển cấp, nhưng đồng thời cũng là một dấu mốc đánh dấu sự trưởng thành của con ở Ban Mai trong suốt thời gian qua.

Hôm nhận điểm, con vui vì con biết con đỗ Kim Liên với một kết quả khá tốt.

Nhưng trong niềm vui ấy, con có hơi ngập ngừng một chút, vì con nhận ra con chẳng còn được làm học sinh Ban Mai nữa rồi.

Ba năm nữa, khi mọi người hỏi con có thể tự hào mà trả lời “Con là học sinh Kim Liên”, nhưng có lẽ cái con muốn nói là “Con là cựu học sinh Ban Mai”.

Bởi chúng con tự hào về nhà trường, và nhà trường cũng tự hào về chúng con, phải không?

Ngày hôm trước khi con đang đi du lịch, có một người bạn gửi cho con bức ảnh trường mới xây thêm cửa sổ.

Con xem xong ảnh rồi khóc rất nhiều, khóc vì con nhớ Ban Mai nhiều quá.

Ở giữa đất Quảng, con nhớ một bầu trời nhỏ của con ở Hà Nội, bầu trời mang tên Ban Mai, một bầu trời luôn xanh cái màu xanh của hi vọng mà bao năm qua, cứ sau hè con sẽ lại bắt gặp nó. Nhưng sau hè năm nay thì sẽ khác.

Chục ngày nữa thôi, con sẽ học ở môi trường khác, bạn bè, thầy cô và cả không khí cũng khác nữa.

Trong con vẫn luôn có một câu hỏi mà sẽ không có câu trả lời đâu, rằng “ Cho con quay về Ban Mai có được không?”

Cho con một lần nữa được làm BMser, được mặc đồng phục in logo bông mai xanh, được tiếp tục làm niềm tự hào của trường ba năm nữa.

Cảm ơn Ban Mai, nhà của con.

Trần Thùy Dương – cựu học sinh Ban Mai