Đóng Menu

CẢM ƠN CÔ – NGƯỜI ĐÃ GIÚP CON TỰ TIN VÀ TRƯỞNG THÀNH

Nếu được hỏi những ngày tháng đẹp đẽ nhất trong cuộc đời tôi là ngày nào thì tôi sẽ trả lời đó là những năm tháng tuổi học trò với biết bao kỉ niệm về bạn bè và thầy cô. Có lẽ mai này khi phải rời xa ngôi trường Ban Mai thân yêu này thì những kỉ niệm ngây thơ, hồn nhiên, trong sáng đó sẽ vẫn ùa về xúc động trong mỗi mùa phượng rơi.

Tôi vẫn còn nhớ mãi câu nói “Nếu người nông dân vui vẻ khi nhìn hạt giống nảy mầm, người kỹ sư hạnh phúc khi công trình được hoàn thành thì người thầy giáo tự hào khi thấy học sinh từng ngày trưởng thành và lớn khôn”. Thật đúng như vậy, với tất cả sự tận tình giúp đỡ của cô Hoàn, từ một cô bé nhút nhát ngày nào tôi đã có thể tự tin tham gia các hoạt động trường lớp. Vào ngày 20/11 hai năm trước, trường có tổ chức cuộc thi “Tiếng hát thầy và trò” với sự tham gia của tất cả các lớp. Lớp 7A1 chúng tôi hôm đấy đã đưa ra ý tưởng là một tiết mục múa, cô Hoàn đã huy động một đội hình gồm 8 bạn nữ của lớp. Và điều đương nhiên khi được đưa vào danh sách của lớp tôi đã thẳng thắn lắc đầu từ chối tham gia vì…ngại. Trong hai ngày sau đó tôi luôn tìm cách để thoát khỏi đội múa, nhưng chính hai ngày đấy đã làm thay đổi tính cách của tôi. Cô là người đem lại động lực lớn cho tôi, cô khuyến khích tôi trải nghiệm để thay đổi bản thân. Sau cuộc nói chuyện chỉ vỏn vẹn vài phút, tôi hoàn toàn bị thuyết phục.

Ngày hôm sau, nhóm chúng tôi bắt đầu luyện tập, ai trong đội cũng biết cô đang trong giai đoạn rất vất vả và mệt mỏi nên mọi người đều cố gắng hết mình. Với tôi, đến bây giờ những hình ảnh đó vẫn thật đẹp, khi nào có thời gian chúng tôi đều mang máy tính ra để tập theo. Chúng tôi biết cô không có thời gian để tập cùng chúng tôi nhưng cứ khi nào có thời gian rảnh là cô lại dõi theo và cổ vũ nhóm. Những người bạn của tôi tập múa với bao giọt mồ hôi nhưng trên khuôn mặt ai cũng nở nụ cười vì cô luôn khích lệ và tạo mọi điều kiện cho chúng tôi hoàn thành bài múa. Đó đều là những kí ức in đậm trong tâm trí tôi, là hình ảnh người cô luôn nở nụ cười tận tình.

Rồi ngày biểu diễn cũng đến, chúng tôi múa với tất cả sự tự tin và nhiệt huyết vì có sự cổ vũ của cô Hoàn và tất cả các thành viên trong lớp. Chúng tôi đã mang về giải Nhì cho lớp, tôi nhận ra trên gương mặt cô tràn ngập niềm vui, hạnh phúc và sự tự hào. Để lưu giữ hình ảnh ngày biểu diễn cô đã in cho mỗi bạn một tấm ảnh kèm theo lời chúc của cô và vẫn được tôi lưu giữ đến tận bây giờ. Ngày hôm ấy thật ý nghĩa với tôi, tôi nhận ra được rằng nếu không có cô tận tâm giúp đỡ,khuyến khích, thì tôi sẽ mãi chỉ là chú ốc với vỏ bọc bên ngoài không bao giờ thoát ra được. Cô đã giúp tôi vượt qua được giới hạn của mình, không còn bóng dáng của cô học sinh e dè, nhút nhát, mà là một học trò đã trưởng thành và tự tin hơn trước. Chỉ một lời nói, hành động nhỏ của Cô đã đem lại sự thay đổi lớn trong tính cách của tôi.

Cuối cùng, con xin cảm ơn những người lái đò thầm lặng, người đã mở rộng cánh cửa tương lai cho mỗi ước mơ của chúng con bay cao và bay xa hơn trên bầu trời tri thức. Con biết chỉ còn 5 tháng nữa, một mùa phượng đỏ lại đến, con sẽ bước vào một cánh cổng mới, nhưng hình ảnh Thầy cô miệt mài bên những trang giáo án sẽ luôn và mãi khắc ghi trong trí nhớ của con.

-Dương Việt Trinh/ Lớp 9A1-