Đóng Menu

BAN MAI VÀ NHỮNG KỶ NIỆM KHÓ QUÊN

Thấm thoắt, tôi đã bước sang năm thứ sáu ở Ban Mai. Một kì tích lớn đã xuất hiện trong cuộc đời tôi khi được chọn là một trong bốn giáo viên của hệ thống sang Mỹ để học tập. Tôi cũng chưa bao giờ dám mơ rằng mình được đi nước ngoài công tác, hơn nữa lại là đất nước Mỹ – cường quốc hàng đầu thế giới. Tim tôi đập thình thịch khi nghe cô Lan Anh thông báo, tôi chỉ biết ôm cô thật chặt để cô cảm nhận được nhịp đập của trái tim tôi, có lẽ không có ngôn từ nào diễn đạt được cảm xúc, lòng tri ân với các thầy cô trong Ban lãnh đạo đã dành cho tôi.

Tôi đặt chân đến đất nước Mỹ hiện đại cũng vào một ngày tháng Sáu. Vì là lần đầu tiên đi máy bay đến nửa vòng trái đất, một cuộc sống xa lạ, khác biệt hoàn toàn với Việt Nam từ việc giao tiếp hàng ngày rồi đồ ăn không hợp nên tôi bị ốm. Tôi thấm thía hơn, cảm động hơn bởi tình cảm, sự chăm sóc của chị Thảo, chị Tâm và em Hương. Hàng ngày chúng tôi lên trường hỗ trợ và học tập với các giáo sư, mỗi tối về chúng tôi thường nấu những bữa cơm Việt Nam quen thuộc và cùng nói chuyện về cuộc sống. Càng nghe các chị nói về quan điểm giáo dục của Ban Mai, tôi càng hiểu hơn về triết lý giáo dục mà nhà trường đang thực hiện.

Ở trên đất Mỹ, tôi nhận ra rằng khi tất cả cùng chung một mục tiêu, chúng ta sẽ làm được rất nhiều điều có giá trị cho những người xung quanh. Và trên tất cả, những điều tôi nhìn thấy, nghe thấy và cảm thấy về nơi đây có thể tóm tắt trong từ “LOVE” – một tình yêu thật lớn, thật rộng, thật sâu và thật cao; đặc biệt tình yêu đó hiện lên trước mắt chúng tôi mọi lúc, mọi nơi, liên tục và đa diện.

Bài học đầu tiên tôi nhận được là tình yêu của con người đối với thiên nhiên. Texas trong mắt chúng tôi được đánh giá đúng với tiêu chuẩn xanh, sạch, đẹp. Những bãi cỏ xanh ngút ngàn, những con đường rợp bóng cây và các loài hoa đua nhau khoe sắc. Một hình ảnh khác rất nhiều với thành phố chúng tôi đang sống. Chúng tôi được hòa mình vào môi trường thiên nhiên trong lành, vô cùng dễ chịu.

Bài học thứ hai là tình yêu của những người giáo viên. Tình yêu ấy dành cho học sinh một cách chân thành. Các giáo viên ở đây luôn kiên trì lắng nghe, động viên và tìm ra giải pháp tốt nhất cho từng học sinh. Họ cùng nhau chuẩn bị lớp học và háo hức đón chờ học sinh đến lớp. Họ trăn trở và cố gắng tìm ra nguyên nhân khi một học sinh nào đó vắng mặt. Đó chỉ có thể là tình yêu chứ không phải là điều gì khác. Chỉ có tình yêu mới giúp họ gắn bó, miệt mài và chu đáo đến như vậy.

Bài học thứ ba đó là tình yêu của con người với công việc. Chúng tôi được tận mắt chứng kiến hình ảnh các giáo sư làm việc hết mình dù tuổi đã khá cao. Họ chuẩn bị từng bài giảng một cách công phu. Họ nâng niu, trân trọng, gìn giữ những thiết bị dạy học từ những đồ dùng nhỏ nhất như cái tẩy chì hay viên phấn. Tôi đặc biệt ấn tượng với cách mà các giáo sư kết hợp nhuần nhuyễn trong từng giờ học. Họ làm việc miệt mài cho chương trình này trong suốt 10 năm và chắc chắn làm công việc đó vì tình yêu học sinh, tình yêu công việc và tình yêu cộng đồng. Nó là một câu chuyện chưa có hồi kết vì tình yêu của họ là không có giới hạn.

 Tình yêu đó làm lay động tới những góc sâu kín nhất trong tâm hồn tôi, nó thôi thúc tôi cần phải hành động ngay để thực hiện ước mơ của mình.

Tôi quay trở về Việt Nam, trở lại với Ban Mai với trái tim nóng hơn, mạnh hơn. Tôi quyết tâm sẽ thành lập một đội nghiên cứu khoa học để kết nối những con người có tình yêu thực sự với khoa học tại trường mình. Trình bày ý tưởng và cam kết quyết tâm với Ban lãnh đạo, đội STEM Ban Mai được thành lập với bảy gương mặt xuất sắc từ các tổ chuyên môn trong toàn trường. Hiện nay, CLB STEM đang có sự tham gia của 36 học sinh ở các khối lớp. Chúng tôi đang cùng nhau vượt qua giai đoạn đầu đầy khó khăn bỡ ngỡ. Tôi vẫn đang trên con đường đến với ước mơ của mình. Và tôi biết chắc chắn rằng, tôi sẽ không đi một mình, bên cạnh tôi luôn có sự đồng hành của gia đình, Ban lãnh đạo, bạn bè đồng nghiệp và các học sinh thân yêu. Tôi thấy câu nói “nếu bạn muốn đi nhanh, hãy đi một mình; nếu bạn muốn đi xa, hãy đi cùng mọi người” thật là đúng.