“…Con còn nhớ, tiết học đầu tiên con được học với cô, con hoàn toàn bất ngờ trước vóc dáng nhỏ bé của cô. Tuy vậy, nhưng giọng nói của cô lại rất mạnh mẽ, khảng khái thể hiện cô là một người có ý chí bất khuất, chính trực. Ban đầu, thấy cô nghiêm khắc, con luôn cố gắng nghe lời, tôn trọng cô. Thế nhưng con vẫn luôn mang tâm lí sợ bị cô để ý. Nhưng sau một thời gian, con nhận ra cô là người rất hài hước, vui tính, con dần trở nên yêu quý và thích học những tiết học của cô hơn. Đôi lúc chúng con làm cô giận vì những lỗi như: không học bài, làm bài, mất trật tự…Những lúc như thế cô thường dừng bài giảng và bắt chúng con tự tìm hiểu bài. Tuy khó chịu nhưng con hiểu rằng, cô làm vậy là để tốt cho chúng con. Dù không thể hiện ra ngoài nhưng con biết cô luôn dành cho học trò một tìn yêu tha thiết, chân thành…”
“…Con còn nhớ, khoảng thời gian hai cô trò tham gia khoa học kĩ thuật, cuộc thi này cũng là lần đầu tiên hai cô trò được cùng nhau làm việc. Thời gian đầy những kỉ niệm, những gắn bó. Một buổi chiều, khi cô tiếp nhận đề tài, đầy ngạc nhiên, bỡ ngỡ nhưng rồi cũng thành quen. Những buổi chiều cô vừa làm đề tài, vừa dạy các chị lớp chín để đi thi. Có một đứa ngồi dưới hóng hớt, hay giỏng tai lên nghe cô giảng rồi cũng hóng hớt trả lời. Mỗi buổi chiều chia nhau miếng bánh, bát mì. Rồi những chiều muộn khi chỉ hai cô trò còn ở lại trường, vắng tanh không một bóng người. Rồi những ngày con với cô cùng nhau lứng thững đi giữa sân trường đầy gió chỉ còn ánh đèn hiu hắt. Những lúc mệt mỏi, căng thẳng vì học tập và công việc, hai cô trò luôn sẵn sàng chia sẻ cho nhau đủ thứ để giảm nhẹ đi những nỗi vất vả, cực nhọc. Khi mà nghe tin được giải, cả cô và trò đều vỡ òa trong vui sướng và hạnh phúc. Đó là một kỉ niệm không bao giờ quên, vui và hạnh phúc. Cũng là một cơ hội, bước tiến để học hỏi và trưởng thành…”
“…Con là một đứa trẻ luôn nghĩ về quá khứ, những ngày tháng mệt mỏi, căng thẳng luôn khiến lòng con nặng trĩu. Nhưng trong suốt quãng thời gian tưởng chừng như vô tận ấy, đã bao lần cô bầu bạn, tâm sự và thủ thỉ cùng con như một người mẹ hiền từ và thấu hiểu con thật rõ. Cô chính là một người lái đò thầm lặng, đưa chúng con tới cánh đồng hoa bát ngát của tuổi thơ. Cô là người đã theo sát tập thể lớp chúng con suốt ba năm học, từ những bước chân đầu tiên vào lớp sáu, cho tới khi chúng con chuẩn bị bước trên con đường của đàn anh, đàn chị trưởng thành. Con biết, để có thể dẫn dắt một tập thể với hai mươi cá tính khác nhau thì điều đó là rất khó. Đôi lúc nhìn cô và nhiều thầy cô giáo khác bất lực, nhẫn nhịn trước sự ngỗ ngược, ồn áo của chúng con, con đã tự hỏi mình rằng:”Các thầy cô đã phải chịu đựng ra sao trong suốt quãng thời gian mệt mỏi ấy?”. Những lúc thầy cô nản lòng hay bất lực rồi cúi đầu im lặng trên bàn giáo viên, trong lòng con liền cảm thấy sợ hãi. Có lẽ, hình ảnh cô ngồi trầm ngâm cúi đầu như vậy đã để lại trong tâm trí con một điều gì đó khiên con vô cùng hối hận. Con muốn được nói lời xin lỗi, nói lời hứa hẹn với cô… nhưng sự e ngại và xấu hổ đã khiến cổ họng con nghẹn lại, tất cả những dũng khí tưởng chừng như bay đi đâu hết…”
“…Con rất yêu quý, ngưỡng mộ cô bởi tính cách chính trực và lòng yêu nghề của cô, cô luôn nghiêm túc với công việc của mình. Hàng ngày, cô rất hay chơi đùa với chúng con nhưng đã khi vào tiết học, cô lại nghiêm khắc lạ thường. Vì không muốn bầu không khí trở nên căng thẳng, thi thoảng cô còn sử dụng những đoạn clip ngắn về bài học, giúp chúng con có thể tiếp thu bài nhanh nhất. Cô còn là một giáo viên tâm lí và lo lắng cho học sinh. Vào lần khảo sát chất lượng giữa lì lần trước, cô đã thức đến ba, bốn giờ sáng để làm đề cương cho chúng con kèm theo là lời chúc của cô.
Bề ngoài thầy là một người lạnh lùng, ít nói nhưng bên trong thầy là một người vui vẻ, hay cười. Thầy luôn làm những tiết học nhàm chán trở nên sôi động, vui vẻ và bổ ích. Thầy dạy rất dễ hiểu, giọng nói truyền cảm làm cho tiết học trôi qua rất nhanh. Thầy rất hay đố năm phút sau giờ học căng thẳng, mệt mỏi. Những câu đố liên quan đến toán học và tư duy thế nên chả ai trong lớp con giải được cả. Có một lần con bị điểm kém. Mắt thầy hơi hơi buồn rầu và bảo con cần cố gắng lên. Sau ba lần thi thì điểm của con mỗi lần tang thêm 0,5 điểm. Đến lần thứ tư, con được 8 điểm, con rất vui, nhờ công lao của thầy dạy dỗ gầm một học kì…”
“…Con còn nhớ, vào những kì thì cấp trường, Cô luôn sưu tầm rất nhiều tài liệu của các kì thi khác nhau. Cô cũng khá mất công để photo các bản tài liệu cho chúng Con. Học sinh có thể tới nhà cô và ôn thi. Trước khi thi, cô luôn luôn cổ vũ để chúng Con có thể làm bài tốt nhất. Cũng như thế, cho đến các kì thi cấp cao hơn…”
“…Con rất yêu giờ học của thầy. Mỗi khi đến giờ của thầy, con lại cảm thấy vui vẻ đến lạ thường. Thầy luôn dạy con những bài học rất ý nghĩa và bố ích cho sức khỏe. Thầy luôn khoác trên mình màu áo xanh dương. Khi tập bóng rổ, thầy luôn chỉnh tay con đúng cách để ném vào rổ. Có những lần con và cả lớp mất trật tự, thầy tức giận và mắng cả lớp. Nhưng con biết là thầy rất muốn tốt cho chúng con…”
“…Con với cô đã tạo ra rất nhiều kỉ niệm, nhưng con vẫn nhớ nhất cái lần năm lớp bảy… Lúc đó là vào buổi trưa, chúng con vừa ăn cơm xong. Bọn con nhìn trời, có lẽ với chúng con đó là lúc đẹp trời, trờ mưa nặng hạt, có lẽ vì quá đẹp trời nên mấy đứa con trai chúng con nhảy xuống sân đá. Căn đúng giờ ngủ, con và hội bạn bay lên mà không biết nguy hiểm đang rình rập. Đúng như vậy, cô đang canh chúng con, sau khi được giảng một mớ lí thuyết thì chúng con có vinh hạnh được đứng ngoài từ lúc đó đến lúc hết giờ… Đối với lũ con trai tụi con thì có lẽ đó là kỉ niệm khó quên nhất…”
“…Người thầy giáo cao quí mà con muốn bày tỏ toàn bộ những suy nghĩ và cảm xúc ngày hôm nay chính là bố Con và cô giáo chủ nhiệm của Con. Tại sao lại là bố Con? Đối với Con, bố như một người thầy luôn dìu dắt và dạy bảo Con những điều hay lẽ phải trong cuộc sống. Và cũng thật là trùng hợp, sinh nhật của bố cũng là ngày 20/11. Còn cô giáo chủ nhiệm của con, Con phải nói thật, đây là lần đầu tiên Con viết về cô trong 2 năm qua kể từ lần đầu tiên Con bước chân vào ngôi trường Ban Mai. Con thật hạnh phúc khi luôn có cô ở bên cạnh khuyên nhủ, dẫn lối cho Con mỗi khi Con đi lệch hướng…”