Đóng Menu

TRƯỞNG THÀNH TRONG YÊU THƯƠNG

Con yêu à, vậy là con sắp 4 tuổi rồi đấy. Con đã đến bên mẹ được gần 4 năm rồi. Trong 4 năm ấy con đã cùng mẹ trải qua biết bao vui buồn, con đã đi cùng mẹ trên một con đường đến Ban Mai – ngôi nhà thứ 2 của mẹ con mình.

Hai ngày đầu đi học, con ngoan lắm không khóc. Đến ngày thứ 3 trở đi, con khóc, không chịu vào lớp. Mẹ thương con lắm nhưng vẫn quyết tâm để con vào lớp với cô. Mẹ cũng là cô giáo, cũng biết khi con đi học sẽ không tránh khỏi giai đoạn khó khăn này. Cũng vì thế mà mẹ mới hiểu được tâm lí của những bậc cha mẹ lần đầu cho con đi học là như thế nào. Mẹ đã biết chia sẻ nhiều hơn, biết đồng cảm hơn với phụ huynh của mình.

Rồi thời gian cũng trôi qua, bao nhiêu lo lắng của mẹ dần tan biến. Con hòa nhập rất nhanh với môi trường mới. Sau một tháng con đã biết ăn hết các món ăn ở trường, con biết “Ạ cô” khi tới lớp và ra về. Con còn biết làm nhiều thứ khác nữa mà mẹ cũng không ngờ. Quan trọng hơn là con rất yêu cô, yêu các bạn và thích đi học. Đối với mẹ chỉ chừng ấy thôi đã là tốt lắm rồi.

Năm học đầu tiên cứ thế qua đi với những thành tích đáng kể của con: con đã tăng từ 8kg lên 9,5kg, cao thêm 5cm nữa. Từ một bé suy dinh dưỡng, thấp còi con đã đuổi kịp mức tăng trưởng bình quân của lứa tuổi. Con nhớ được rất nhiều tên các bạn trong lớp, biết nói yêu cô, yêu bạn, biết hát, biệt đọc bài thơ ngắn rồi rất nhiều thứ nữa. Đối với các bạn thì con vẫn còn non lắm, nhưng đối với mẹ thì đó là một điều rất tuyệt vời. Và điều tuyệt vời nhất trong số những thứ tuyệt vời ấy là tình yêu của con với Ban Mai.

Con thích mặc đồng phục Ban Mai, thích đi học Ban Mai, con thích nghe bài hát Ban Mai, con yêu các cô giáo Ban Mai. Mẹ vui lắm vì tất cả những điều đó. Con biết không, sự tiến bộ của con năm ấy là nhờ có tình yêu thương, chăm sóc của các cô giáo lớp Donald 4. Các cô đã không quản ngại vất vả chăm sóc và dạy dỗ con suốt một năm học để con có được thành quả ấy. Nhờ có các cô mà con đã có những bước đi đầu tiên vững chắc, khởi đầu cho hành trình học tập tại Ban Mai sau này.

Lên lớp Mickey, con đã tự lập hơn rất nhiều: tự đi dép, tự mặc quần, tự đeo ba lô, tự xúc ăn, biết rửa tay lau miệng đúng cách. Và vui nhất là con vẫn luôn yêu Ban Mai. Hơn 2 năm học Ban Mai, Mẹ chưa bao giờ phải vất vả dỗ dành con đi học buổi sáng, có chăng chỉ là dỗ dành một chút xíu là con đi ngay. Mẹ vui lắm khi thấy con trưởng thành hơn, mẹ hạnh phúc khi thấy con biết yêu thương và chia sẻ với mọi người.

Mẹ con mình cũng phải cảm ơn các thầy cô giáo Ban Mai đã cho con một môi trường học tập đầy yêu thương. Cảm ơn Ban Mai đã ghi lại những khoảnh khắc tuổi thơ tuyệt vời của con.

Chưa bao giờ mẹ thấy yêu nghề, yêu trường đến thế. Mẹ cảm thấy thật tuyệt vời khi được là một cô giáo mầm non, bởi điều đó đã giúp mẹ con mình luôn bên nhau trong suốt hơn 2 năm qua. Cảm ơn Ban Mai, ngôi nhà thứ 2 của mẹ con mình.

NGUYỄN THỊ THU HƯƠNG
(GV Mầm non Ban Mai)