Đóng Menu

“Mẹ cảm thấy thật may mắn và biết ơn khi mẹ đã gửi con vào đây – Ban Mai” – mẹ Phạm Quỳnh


“Mẹ đưa con mỗi sớm, tới nơi đây toả ánh Ban Mai

Nhìn con vui tới lớp, nụ cười xinh
Thầy cô luôn bên con, giúp cho con biết từng nét chữ…”

Thương gửi Quỳnh Anh – Con gái yêu của mẹ!!!

Mỗi lần câu hát trên ngân nga lên,  trong mẹ lại trào dâng lên một cảm xúc thật khó tả, mẹ nhớ đến những buổi sáng tinh mơ, trên đường đưa con ra xe tuyến của trường, hai mẹ con mình cùng dắt tay nhau tung tăng hát bài hát này, thỉnh thoảng con lại nhìn sang mẹ vừa hát vừa mỉm cười, ánh mắt con sáng lên niềm vui, niềm tự hào, niềm háo hức về ngôi trường con hàng ngày được đặt chân đến, đó chính là “ Ngôi trường Ban Mai thân yêu”.

Con có biết không? Ánh mắt và nụ cười đó của con cũng ánh lên như ánh ban mai trong lòng mẹ, những cây cỏ ven đường chúng mình đi cũng như được đánh thức dậy để hoà chung vào câu hát vui tươi, phía xa xa kia có chú mèo lười đang cuộn mình trong tổ ấm, bỗng nhiên chú vểnh tai rồi đứng dậy vươn vai, đố con biết tại sao đấy??? Vì câu hát con vừa cất lên về Trường Ban Mai đã đánh thức cả thế giới này, cùng thức dậy, cùng theo ánh Ban Mai chào ngày mới đấy con gái ạ!

Mẹ nhớ rất rõ ngày đầu con bắt đầu đi học, khi còn tròn 3 tuổi, ngày đó con là một bé con nhút nhát, con khóc nhè suốt khi mẹ đưa con tới lớp, và ngày nào trước khi đi ngủ, con cũng nói với mẹ là: Mẹ ơi con không thích đi học!!!

Rồi trong 1 năm đầu khi con 3 tuổi ngày đó, mẹ đã chuyển trường cho con hai lần, mẹ mong sao khi con chuyển đến ngôi trường mới, con sẽ không còn sợ đi học nữa và mẹ hồi hộp chờ đợi sự hăng hái của con mỗi khi thức dậy. Nhưng suốt những ngày tháng đó, con đều không muốn đến lớp. Điều này làm cho mẹ trăn trở rất nhiều, lúc đó mẹ nghĩ, chắc chắn mẹ phải chọn được cho con gái của mẹ một ngôi trường mà ở đó, mỗi ngày con đi học là một ngày vui.

Và rồi thật may mắn khi mẹ con mình đã cùng dắt tay nhau bước vào 1 ngôi trường mà mỗi khi con tới đây, niềm hân hoan của con đã lan toả sang cả mẹ, để mỗi ngày mới của mẹ con mình, đều là những ánh ban mai mang đến những niềm vui, sức sống, tình yêu thương và niềm hy vọng, ngôi trường đó cũng giống như chính cái tên của nó vậy, đó là “Ngôi Trường Ban Mai thân thương”, có đúng không con???

Vào ngày khai giảng năm học mới (khi con 4 tuổi), cũng là lần đầu tiên con được đứng trên sân khấu lớn để biểu diễn, dù đã được các cô ân cần tập luyện rất kỹ càng nhưng khi tiếng nhạc vang lên báo hiệu tiết mục bắt đầu, con đã đứng một chỗ và khóc rất to, cô giáo phải đưa con xuống với mẹ. Dù rằng hôm đó con không biểu diễn được và con khóc, nhưng với mẹ con mình, đó là một dấu mốc quan trọng đáng nhớ đánh dấu những lần đầu tiên con bỡ ngỡ, là nền tảng ban đầu cho sự trưởng thành sau này của con gái mẹ.

Cũng giống như một chồi non ngoài bầu trời rộng lớn kia, khi bạn ấy vừa nảy mầm khỏi hạt thì bạn ấy cứ cuộn mình xuống chưa dám đứng thẳng lên, vì bạn nghĩ mình còn bé và xấu hổ khi nhìn thấy Ông mặt trời, nhưng con cũng thấy đấy, mỗi ngày bạn Chồi xanh ấy lại một lớn hơn, bạn ấy tự tin vươn thẳng mình đón những tia nắng mỗi ngày mới, và rồi chẳng mấy chốc, bạn ấy sẽ trở thành một cây  thật to lớn để che mát cho mọi vật trên trái đất này.

Năm tháng qua đi, thấm thoát đã gần 2 năm học con được học tập, lớn lên ở Ngôi trường Ban Mai, được các Thầy Cô tận tình chăm sóc, dạy dỗ và đồng hành cùng con. Đối với mẹ, những ngày tháng vừa qua là khoảng thời gian rất tuyệt vời, vì mẹ được chứng kiến sự tiến bộ hàng ngày của con, khi mỗi ngày mới đến con tung tăng đến trường với bao niềm hy vọng và mỗi buổi chiều về con mang những câu chuyện vui ở trường để líu lo bên mẹ, như chú chim non thánh thót những bài nhạc yêu thương mộc mạc ngân vang mỗi khi chiều về.

Cô bé Quỳnh Anh nhút nhát ngày nào, giờ đã trở thành một cô bé tự tin trong giao tiếp, chủ động tạo các mối quan hệ, và khi chơi với các bạn đã thể hiện rất rõ vai trò “ The Leader in Me” như một nhà lãnh đạo nhí thực thụ.

Khi ở nhà, con như một người bạn nhỏ bên mẹ, con biết lắng nghe những lời mẹ dạy bảo, con chủ động các công việc cá nhân của mình, thậm chí mỗi khi bị ốm con tự lấy thuốc uống theo hướng dẫn của mẹ…. con nói: “ Mẹ ơi, Cô dạy con như thế này mới là bé ngoan”.

Và điều đặc biệt mẹ muốn nói đến là sự hình thành về Nhân cách của con –“ Học sinh Ban Mai có trái tim Việt và trí tuệ Toàn cầu”. Con biết không? Chúng ta tự hào là người Việt Nam, bởi chúng ta được mang trong mình một trái tim nhân hậu, luôn sẵn lòng cho đi yêu thương và nhận lại yêu thương. Con biết đấy, cũng giống như để sống thì chúng ta cần phải có không khí để hít thở, nhưng để sống hạnh phúc thì chúng ta không thể thiếu đi tình yêu thương.

Mẹ cảm thấy thật may mắn và biết ơn khi mẹ đã gửi con vào đây – Ngôi trường Ban Mai thân yêu, bởi Nhà trường và các Thầy cô đã giúp mẹ dạy dỗ, dìu dắt và truyền cảm hứng cho con, để  dù là một cô gái bé nhỏ, nhưng trái tim con đã có một tình yêu thật rộng lớn đối với tất cả mọi người, mọi sự vật xung quanh, và cho đến cả những cọng rau, cây cỏ.

“ Lúc ở nhà mẹ cũng là cô giáo – Khi đến trường cô giáo như mẹ hiền” – Thật đúng vậy, khi gửi con đến lớp mẹ rất yên tâm bởi mẹ biết Ngôi trường Ban Mai, các Thầy cô giáo luôn yêu thương, chăm sóc, dạy dỗ con cũng giống như con ở nhà với mẹ vậy.

Con gái ạ: “ Một chữ cũng Thầy – Nửa chữ cũng Thầy” – “ Không Thầy đố mày làm nên”- Mẹ muốn con thuộc và thấm nhuần những câu ca dao, tục ngữ này. Bởi mẹ muốn con nhớ rằng, mỗi sự trưởng thành của con đều ẩn hiện sau đó là những giọt mồ hôi, những sự vất vả cũng những trăn trở, những niềm vui, nỗi buồn của các thầy, các cô. Thầy cô đã lo lắng cho con từ những bữa ăn ngon đến giấc ngủ tròn đầy, dạy con những điều thú vị bổ ích mà con chưa từng biết, hướng dẫn cho con những điệu múa điệu nhảy đẹp, tết cho con những bím tóc thật xinh…. Rất nhiều, rất nhiều điều các thầy cô đã làm cho con mà mẹ không thể kể hết được. Vì vậy, Thầy cô chính là người cha, người mẹ thứ hai của con, và Ngôi trường con đang học chính là Ngôi nhà thứ hai của con – Con hãy ghi nhớ điều này nhé Con gái!

Ngày Nhà Giáo Việt Nam 20/11 sắp đến rồi, Mẹ muốn gửi lời tri ân, lời biết ơn sâu sắc đến Ban Giám hiệu và các Thầy cô trường Ban Mai đã đồng hành cùng với mẹ để con được lớn khôn, và nụ cười của con mỗi ngày đều toả sáng trong ánh Ban Mai -“Giống như những chú chim non được chắp cánh để bay ra thế giới rộng lớn với bao điều mới mẻ chờ đợi”

Kính chúc các Thầy Cô luôn thật nhiều sức khoẻ và hạnh phúc, để lại cống hiến cho đời, ươm mầm những mầm non khoẻ mạnh cho tương lai, để những mầm non bé nhỏ này đã, đang và sẽ trở thành những công dân ưu tú, có trái tim Việt và có trí tuệ toàn cầu – để giống như câu hát” Tự hào đó non sông Việt Nam, ta bước lên cùng với vinh quang”!!!

Trân trọng cảm ơn!

Tri ân sâu sắc!